Lút cán em người yêu vú to trên sofa ngon vãi

Cô bảo cô làm gái gọi mà không phải vì tiền, thì vì cái gí ? Kim Hằng lột một nửa quà chuối già cho vào mồm. – Dạ, đó, đó là điều em sắp kể cho ông nghe đây. Chứ đừng với tư cách người đại diện pháp luật nghe một phạm nhân tự khai. Còn ở đây, tôi cũng là nữ phạm nhân, sao được ông cho “dùng” đến hai trái chuối ? – Dạ, tại …đây là phòng điều tra, chốn công đường, chớ không phải lá nhà tư của tụi mình, ủa quên, của em… Cô phải khai đúng sự thật, không thêm, không bớt! Trái chuối đã bóc trần và thụt vào, trào ra, trên cặp môi đỏ nhạt của Kim Hằng. – Thưa ông cảnh sát trưởng, tôi còn biết những chuyện động trời hơn như thế nữa kìa. Ông bảo:
– Nghe giọng nói yếu ớt của cô, tôi đoán không lầm, hình như cô đang đói bụng ? Ðàn bà góa, hay có chồngrồi mà dâm quá, hay dùng cái này để tự thỏa mãn. Ông đang nhìn Hằng mà trí óc bay tận đâu đâu, làm cặp mắt ông dại hẳn đi. Quả thực ông cảnh sát trưởng không nghe gì hết, phải chồm tới, lấy tay che vành tai, xin Kim Hằng lập lại. Ông cảnh sát trưởng chậm lại, nhắc nhở:
– Cô nên nhớ lời khai của cô đang được thâu âm để làm bằng. – Em nghĩ ông phải cám ơn những nhà sản xuất đó mới đúng chớ. Ông bảo:
– Nghe giọng nói yếu ớt của cô, tôi đoán không lầm, hình như cô đang đói bụng ?